• Nhàn Phạm

    Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm.

  • Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm.

  • Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm

  • Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm

  • Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm

Monday, August 3, 2015

DUYÊN NỢ VÀ LỜI PHẬT DẠY TRONG TÌNH YÊU NÊN ĐỌC ĐỂ SUY NGẪM

DUYÊN NỢ VÀ LỜI PHẬT DẠY TRONG TÌNH YÊU NÊN ĐỌC ĐỂ SUY NGẪM 

DUYÊN NỢ VÀ LỜI PHẬT DẠY TRONG TÌNH YÊU NÊN ĐỌC ĐỂ SUY NGẪM


Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ. Nhiều cặp Vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn đến chuyện chia tay. Những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu cáng... nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được 

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh. 
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. 
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?" 
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?" 
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi. 
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. 
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?" 
Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!" 
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi." 
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?" Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!" 

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. 

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng. 

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo. 

Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?” 

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó. 

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế. 

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp. 

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát. 

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi. 
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!” 

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm… 

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không? 

“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!” 

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. 

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ. 

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng. 

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống. 
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa. 
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ. 

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm… 

*** 


Đêm khuya, trong một ngôi Chùa, có một người quỳ dưới chân Đức Phật nhờ Ngài dạy về chuyện tình yêu.

Người: Thưa Đức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm một người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào? 

Đức Phật: Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con không? 

Người: Thưa vâng. 
Đức Phật: Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy ? 

Người: Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng, lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Đức Phật? 

Đức Phật: Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức. Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa. Con làm như thế là đúng.

Người: Nhưng vợ con vẫn rất yêu con, quả thật yêu con lắm, thưa Đức Phật. 
Đức Phật: Vậy thì vợ con hạnh phúc. 
Người: Sau khi con chia tay vợ để lấy người khác, vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Đức Phật? 
Đức Phật: Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi một tình yêu đối với vợ con. Bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con. 

Người: Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới người khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mãi là người đau khổ. 

Đức Phật: Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân. Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thật sự của vợ con sẽ tiếp nối sang một người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới là người hạnh phúc, con mới là người đau khổ. 

Người: Vợ con đã từng nói kiếp này chỉ yêu mình con thôi. Cô ấy sẽ không yêu ai khác. 
Đức Phật: Con cũng đã từng nói thế phải không? 

Người: Con…con…con… 

Đức Phật: Bây giờ con nhìn ba ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất? 

Người: Quả thật con không biết, hình như đều sáng giống nhau. 
Đức Phật: Ba ngọn nến ví như ba người đàn bà. Một ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Đông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu…Ngay đến một trong ba ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không tìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?

Người: Con…con…con… 

Đức Phật: Bây giờ con cầm một cây nến đặt trước mắt để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất? 

Người: Đương nhiên ngọn trước mặt sáng nhất. 

Đức Phật: Bây giờ con đặt nó vô chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất.

Người: Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nào sáng nhất. 

Đức Phật: Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất. Khi con để nó vô chỗ cũ, con lại không tìm được một chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng. 

Người: Con hiểu rồi, không phải Đức phật bảo con phải ly hôn vội vã, Đức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo. 

Đức Phật: Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi! 

Người: Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay, thưa Đức Phật

Đức Phật: A Di Đà Phật

TRUYỆN PHẬT DẠY TRONG DUYÊN NỢ TÌNH YÊU 

TRUYỆN PHẬT DẠY TRONG DUYÊN NỢ TÌNH YÊU


"Có 1 chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta đau khổ nên tìm lên chùa và hỏi 1 vị sư thầy. 

-Tại sao Con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác? 

Sư thầy mỉm cười và cho anh chàng xem 1 chiếc gương. Trong đó có hình ảnh 1 cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường. 
Mọi người đi qua đều bỏ đi... 
Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi. 
Mãi sau có 1 chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn. 
Sư thầy nhìn anh chàng và nói: 
-Kiếp trước anh mới chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy,đó chính là chữ NỢ, anh chỉ có DUYÊN với người Con gái ấy thôi!" 

Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn NỢ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ . Nhiều cặp Vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn đến chuyện chia tay. Những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu cáng... nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được.
Share:

Sunday, August 2, 2015

VÌ SAO NGÀY CÀNG NHIỀU CÔ GÁI KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG

1. Phụ nữ bỗng nhiên trở thành Ôsin cao cấp

Khỏi phải nói thêm nhiều, khi trở thành vợ, họ bắt đầu lo toan mọi việc cho gia đình mới. Họ phải làm những việc nhỏ nhặt nhất, từ nấu ăn, quét nhà, lau dọn,.. rồi phục vụ từng giấc ngủ của chồng con. Họ bỗng nhiên phải đảm nhận mọi việc dù trước đây họ không phải làm như thế. Ngay cả bố mẹ, họ cũng chưa từng báo hiếu để làm những công việc nặng nhọc.

Dù đó là thiên chức của người phụ nữ nhưng có mấy ông chồng hiểu mà cảm thông, chia sẻ với vợ những nỗi lo gia đình?

2. Phụ nữ mất đi tên gọi thật của mình

VÌ SAO NGÀY CÀNG NHIỀU CÔ GÁI KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG


Về đến nhà chồng, hết người nọ người kia gọi “vợ thằng này, vợ thằng kia”, rồi cô này, thím kia theo tên chồng. Phụ nữ mất đi cái tên thật của mình khi về nhà chồng, cái tên mà bố mẹ đặt cho những tưởng sẽ mang theo suốt đời mà ai cũng biết đến

Họ núp bóng sau tên gọi của chồng, ấy vậy mà mọi người cứ cho là hay , vẫn tư tưởng không bình đẳng quyền

3. Phụ nữ sinh con và sớm mất đi vẻ đẹp thanh xuân

Dẫu biết thiên chức làm mẹ là thiên chức cao cả của bất kỳ người phụ nữ nào nhưng các ông chồng có hiểu được bao vất vả, lo toan của người phụ nữ? Họ vì yêu chồng, sinh con nên dần phai tàn nhan sắc thì lại có hiện tượng người chồng “chán cơm thèm phở”, rồi chê bai vợ xấu đi.

Người phụ nữ có thể không sợ mất đi vẻ đẹp thanh xuân nhưng họ chỉ tiếc khi họ hy sinh mất đi vẻ đẹp ấy mà không được trân trọng

4. Phụ nữ sợ bạo lực gia đình và nỗi khổ trong cuộc tranh cãi vợ chồng

Ngay nay hầu hết những người đàn ông trước và sau khi lập gia đình khác hoàn toàn nhau. Họ khiến phụ nữ chịu những cú sốc về sự thay đổi người chồng của mình. Khi yêu càng đẹp bao nhiêu thì khi lập gia đình càng vỡ mộng bấy nhiêu. Bao tính xấu, tâm tính cục cằn, vô tâm,.. giờ mới lộ ra khiến phụ nữ khó chấp nhận trong thời gian đầu.

Rồi khi có trận cãi vã, xung đột gia đình xảy ra, người phụ nữ lại là người chịu thiệt. Họ yếu đuối, khóc lóc, về nhà bố mẹ vợ và chịu tổn thương. Nhiều người phụ nữ còn chịu nỗi đau của bạo lực gia đình

Thử hỏi người đàn ông trước và sau khi yêu khác nhau như thế, người phụ nữ nào dám can đảm để thử?

5. Phụ nữ xa bố mẹ, mất quê hương

Nếu người phụ nữ nào lấy chồng gần thì vẫn thường xuyên về thăm cha mẹ và gắn bó với nơi mình chôn rau cắt rốn. Nhưng nếu phụ nữ chấp nhận lấy xa quê là cả một sự hy sinh lớn lao dành cho người chồng. Vậy mà nhiều người đàn ông đâu hiểu sự hy sinh lặng thầm ấy. Họ cứ nghĩ người phụ nữ cần họ, lấy họ vì nọ vì kia. Nhưng chấp nhận về nhà chồng thì phụ nữ cũng cần gia đình ấy đối xử như gia đình của mình

Nhiều phụ nữ bị khinh rẻ, bạc bẽo khi về nhà chồng. Thước đo sự hạnh phúc của người phụ nữ là ở người chồng và thước đo người chồng là cách đối xử với vợ. Nhưng thử hỏi, người phụ nữ can đảm về nhà chồng có phải là dũng cảm lắm phải không?
Share:

LÀ PHỤ NỮ THÌ NÊN ĐỌC

Phụ nữ Việt Nam có câu nói muôn thuở: "đàn bà hơn nhau là ở tấm chồng". Ai cũng mặc định câu nói đó đúng, gần như trở thành định kiến xã hội bất di bất dịch. Hôm trước, đứa bạn cùng học với tôi than thở: "Tao lấy phải thằng chồng hèn, đời tao thất bại toàn tập rồi mày ơi!". Nghe bạn mình than thở câu đó, tôi thực sự xót xa, thương cảm và cả đồng cảm.

Nhưng, tôi cho rằng thất bại cuộc đời một người phụ nữ không phải là lấy phải một người chồng không tốt, ly hôn (hay còn bị định kiến là bị chồng bỏ) hay không được khoác lên mình hàng hiệu. Vậy, thế nào là thất bại ư? Tôi cho rằng phụ nữ thất bại khi không chủ động cuộc sống của mình mà phải phụ thuộc.

Nếu như bạn đã đủ tuổi vị thành niên, bạn lành lặn chân tay và cái bóng đèn trong nhà bạn bị hỏng, bạn phải chờ người đến thay giúp mới có thể thoát khỏi bóng tối, bạn là một người phụ nữ thất bại.
Nếu như bạn muốn sở hữu những bộ quần áo đẹp hay hàng công nghệ đắt tiền mà phải chờ đợi bố mẹ mua cho hay một người đàn ông - dù đó là chồng hay anh trai bạn, bạn là một người phụ nữ thất bại.

Có lần, tôi sống chung với một cô bạn. Cô ấy dọn đến hàng tuần mà vẫn chưa chuyển hết đồ đến chỉ vì phải chờ người có xe máy giúp cô ấy chở đồ. Nếu tôi là cô bạn ấy, tôi sẽ một lần dọn sạch sẽ tất cả và chi tiền gọi một chuyến taxi cho xong. Cứ cho là không có tiền thì có thể xe buýt, xe ôm. Còn hơn đằng đẵng hàng tuần gọi điện chờ xem ai đó có rảnh không, tốn thời gian vào những thứ vô ích.

Tất nhiên, việc một cô gái có thể tự thay bóng đèn hay đóng đinh lên tường không nói được rằng cô ấy có thành công hay không, nhưng việc cô ấy xử lý với rắc rối như thế nào thì có. Nếu cô ấy bình thản đi mua một cái bóng đèn hay nhấc máy lên, gọi người đến thay cho và trả tiền dịch vụ, cô ấy sẽ tiết kiệm được khối thời gian và cảm xúc cho chuyện vặt vãnh đó.
Là phụ nữ, nếu thích cái gì, hãy cố gắng kiếm tiền mà mua nó. Đừng than thân trách phận và tiếc nuối, đừng nhịn ăn nhịn tiêu trong khổ sở, cũng đừng đau buồn khi không được ai tặng.
Là phụ nữ, nếu có muốn giảm cân thì hãy vì mình, vì những bộ cánh đẹp chứ đừng vì để được đàn ông chú ý đến hay giữ chân được người đàn ông. Nếu không thể có một cơ thể cân đối mảnh mai, hãy cố gắng giữ cho cơ thể khỏe mạnh.

Là phụ nữ, đừng bao giờ hét vào mặt đàn ông rằng: tôi đã sinh con cho anh... Và cũng hãy bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi. Là phụ nữ, sinh con trước hết phải là để cho mình. Cho dù người đàn ông có tệ bạc, có bỏ đi thì đứa con cũng là của mình và cuộc sống mình là của mình. Anh ta phản bội mình chứ không phải phản bội người đã sinh con cho anh ta.

Là phụ nữ, đừng bao giờ nói với người đàn ông rằng không có anh ta, bạn không sống nổi. Dù bạn có yêu anh ta hay cần anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng phải cái cột chống trời. Hãy cứ khóc cho thỏa rồi đứng lên bằng đôi chân mình, dù sao mặt trời vẫn sẽ mọc ở đằng đông, mặc cho anh ta không ở bên bạn.

Là phụ nữ, hi sinh cũng được, dâng hiến cũng được nhưng hãy vì hạnh phúc của mình. Nếu hạnh phúc thì hãy làm, không thì ngưng lại. Đừng bao giờ gào lên rằng tôi đã hi sinh cho anh, dâng hiến cho anh, anh phải tôn trọng tôi, anh phải biết ơn tôi. Bởi vì, dù bạn có gào thế, anh ta cũng chẳng tôn trọng bạn hơn đâu. Bạn tự nguyện mà. Anh ta chỉ biết ơn với sự hi sinh của duy nhất một người, đó là mẹ anh ta thôi.

Là phụ nữ, có thể không đẹp, không giỏi giang nhưng phải ngẩng cao đầu mà sống. Đừng hận thù người đàn ông đã từ bỏ mình mà làm hủy hoại nhan sắc. Hãy ngủ sớm, ăn uống khoa học và tập thể dục, xem một bộ phim hay. Chăm lo cho bản thân mình đẹp sẽ thất cuộc đời trở nên đẹp, anh ta tự dưng chẳng là cái đinh gỉ gì.

Là phụ nữ, có thể cần tiền, cần được nhường nhịn hay cần được nuông chiều, nhưng cần nhất vẫn phải là cần được tôn trọng. Không có thứ hạnh phúc viển vông nào được xây dựng từ sự bình yên giả tạo bên một người đàn ông không tôn trọng mình, dù anh ta giàu cỡ nào, bên bạn bao lâu hay là cha của mấy đứa con bạn.
Là phụ nữ, nếu thấy không thể chịu đựng thì đừng chịu đựng, không thể tha thứ thì đừng vội tha thứ. Đừng cố chấp chịu đựng hay tha thứ chỉ vì trách nhiệm rồi lại đay nghiến người ta hay âm thầm tủi nhục một mình.

Là phụ nữ, dù có như thế nào cũng phải chủ động sống, làm chủ mình, đứng trên đôi chân của mình. Nếu không có chân thì hãy cố ngồi vững trên chiếc ghế của mình trước khi nghĩ đến chuyện ngả vào người đàn ông nào đó. Hãy lao động để có được thứ bạn muốn, tự xử lý rắc rối và tự yêu lấy chính mình. Nếu có buồn và cô đơn, hãy tự mình vượt qua nỗi buồn và sự cô đơn bằng cuộc sống lành mạnh, đừng trông đợi vào sứ mạng đó của người đàn ông.
Là phụ nữ, dù không thể thành công, cũng đừng là người phụ nữ thất bại

Share:

Bài đăng nổi bật

MUỐN GIẦU THÌ ĐỪNG BỎ QUA 1O CÂU NÓI ĐẮT GIÁ NÀY NHÉ!

  👉   1. "Chẳng ai có thể thành công khi làm việc mình không thích" -  Napoleon Hill   Gần một thế kỷ sau, triệu phú ...

Giới thiệu

Powered by Blogger.
Product :

Template Information

Giới thiệu bản thân

VIDEO HÀI

VIDEO HÀI

Thông tin hữu ích

Labels

Unordered List

Liên kết với

Theme Support